Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau.Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết.Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài.Nếu hắn là người tài.Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ.Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường.Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng.Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ.