Tôi thì cất lại trong đầu.Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?.Anh đang hạnh phúc.Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.Nói hay hoặc đúng không mà thôi.Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.
