Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình.Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà.Mà còn thua trắng về tài năng.Nhưng bác nói: Bật dậy nào.Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.Người ta, người ta lấy đấy chứ.Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội.Nên không ai có lỗi.
