Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất.Nhưng có nhiều mức độ.Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào.Lẽ dĩ nhiên là bạn thích đọc báo (việc này có thể làm trong khi đợi bữa) hơn là nghĩ tới cái bổn phận bình thường mà quan trọng ấy - bổn phận tự xét mình - thì cái đó tùy bạn.Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa.Không có phương pháp thần diệu nào để bắt tay vào việc cả.Tôi nhận rằng câu ấy khó nói vô cùng vì quần vợt quan trọng hơn cái linh hồn bất diệt nhiều lắm.Vậy nhất định không được đọc báo trên xe! Thế là đã để dành được 45 phút rồi đấy nhé!Bạn săn sóc thân thể, trong và ngoài; bạn dùng cả một đội quân, từ anh bán sữa đến chú đồ tể để bao tử bạn khoan khoái.Thưa bạn, tôi nhiệt liệt lập lại rằng tôi viết cho bạn đấy.
